Chương 3
Edit: Luna Tan
(2)
Trong văn phòng, cậu cợt nhả đối chọi với âm khí nặng nề của đội trưởng: “Đội trưởng, anh và Vương đội trưởng của Đông khu có quen biết với nhau phải không? Em có chút việc muốn hỏi anh ấy một chút”.
La Hải Phong buồn bực ngồi phía sau bàn làm việc trừng mắt liếc nhìn, tùy tay đem một tấm danh thiếp vứt đại lên bàn: “Nói xem tiểu tử cậu rốt cuộc muốn làm gì?”.
Nhớ lại tối qua đã để một chiếc điện thoại ở hiện trường, da đầu Lạc Nghị Sâm bắt đầu căng thẳng. Cậu cũng không phải mấy tên trẻ trâu mới ra trường làm việc lỗ mãng, tự biết rõ bản thân chuyên quyền độc đoán đã phạm vào bao điều cấm kỵ. Lúc ấy vì bị cái chết của Gia Lương đả kích mà nhất thời mất đi lý trí, chỉ muốn mau chóng tìm ra manh mối điều tra vụ án. Đến lúc tỉnh táo lại, tự mình cũng cảm thấy có chút hối hận. Thế nhưng, những việc đã làm sẽ không có ai hối hận thay cho được. Cậu lên tiếng: “Hai người kia không hề tiết lộ một chút thông tin nào”.
“Họ dựa vào cái gì mà phải nói cho cậu biết? Chúng ta là hai phân bộ khác nhau, vụ án này hiện đã giao cho phía Công Tôn xử lý, cậu còn xen vào làm gì nữa? Cậu nghĩ mình là ai mà cư nhiên dám đặt máy nghe lén bọn họ? Tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì Công Tôn không muốn nhiều chuyện, chỉ riêng hành động này thôi cũng đủ khiến cho cậu bị đình chức nửa năm rồi”. La Hải Phong càng nói lại càng tức, tùy tiện quơ lấy một cặp văn kiện đánh vào đầu cậu.
Lần này, đến lượt Lạc Nghị Sâm nổi cơn tanh bành! Cậu vỗ bộp xuống bàn, lớn giọng cãi: “Em chính là không rõ bọn họ là loại người nào? Tên Công Tôn Cẩm đó rốt cuộc là ai? Em chẳng phải cũng là hình cảnh sao? Chúng ta như vậy không phải cùng một phân bộ?”.
“Tiểu Lạc”. La Hải Phong trấn định cắt đứt lời cậu: “Người chết là bạn cậu, tôi có thể hiểu được tâm trạng cậu lúc này. Nhưng cho dù vụ án đó có giao cho chúng ta xử lý, xét cậu và nạn nhân có quan hệ gần gũi, cậu vẫn sẽ phải rút lui thôi. Hơn nữa, bên mật án của Công Tôn Cẩm năng lực hơn chúng ta rất nhiều. Cảnh vụ cũng có kỷ luật riêng, cậu tốt nhất nên nghe theo quyết định của thượng cấp, đừng tự gây thêm rắc rối cho mình nữa”.
Đây mới chính là mấu chốt! Lạc Nghị Sâm bắt được trọng điểm, nhanh chóng hỏi lại: “Cái gì gọi là Mật Án?”.
Cái tên bướng bỉnh này, thật là đáng chết đáng chết! Đã theo mình suốt ba năm qua, như thế nào một điểm cũng không chịu sửa?
La Hải Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng, nhấc nắp chén trà gạn gạn. Đây là động tác quen thuộc của anh khi muốn chấm dứt đề tài nào đó. Anh đứng dậy đi đến trước mặt Lạc Nghị Sâm, nghiêm mặt nói: “Cậu tạm thời hãy nghỉ ngơi vài ngày đi”.
“Dựa vào cái gì chứ?!”
“Dựa vào tôi chính là đội trưởng của cậu! Như vậy đủ rồi chứ?!”
Lạc Nghị Sâm nghiến răng ken két, lấy còng tay và súng lục hung hăng vứt lên bàn, đóng sầm cửa rời đi.
Mọi thứ đều có vẻ không được bình thường, là Công Tôn Cẩm hay chuyện bị cưỡng chế đình chỉ, thậm chí cả cái chết của Gia Lương. Quá nhiều nghi vấn dồn dập kéo đến khiến Lạc Nghị Sâm trở tay không kịp, nhưng cậu hiểu, vấn đề không phải nằm ở phía Công Tôn Cẩm, cũng không phải đội trưởng, mà là vụ sát hại đó.
Nhưng dù cậu có bị đình chỉ hay không thì vụ án cũng sẽ không dừng lại ở nơi này. Nghĩ đến đây, Lạc Nghị Sâm bất chợt nhớ tới án mạng ở quán bar cách đây nửa năm trước…
Việc cần làm không phải không có, cũng không phải bị đình chỉ thì sẽ trở nên vô dụng. Người ta vẫn nói ‘Ở nhà dựa vào sức mình, ra ngoài dựa vào bằng hữu’ nha.
Vẫy tay bắt taxi, Lạc Nghị Sâm nhấc điện thoại gọi cho bạn cùng phòng lúc xưa. Nửa giờ sau, hai người gặp mặt. Long Hiểu vừa trông thấy cậu liền khoa trương há to miệng: “Mình đi rồi, cậu như thế nào lại trở thành con chuột mắt hồng vậy chứ?!”.
Nguyên một đêm không ngủ, mắt không thành đỏ ngầu mới là lạ! Cậu gạt cánh tay Long Hiểu sang một bên, đem người ấn vào ghế ngồi, nhìn xung quanh vài lần mới hỏi đến chủ đề chính. Long Hiểu chun mũi gãi đầu, ra vẻ khó xử nói: “Tiểu Lạc, vụ án này mình khuyên cậu đừng có xen vào”.
“Lý do?”
“Thật ra thì…”. Long Hiểu suy nghĩ sắp xếp lại từ ngữ: “Mình cũng không biết nhiều lắm, chỉ biết nạn nhân tên Đường Khang Lệ, bị giết ở một quán bar. Một tuần sau, vụ án được chuyển giao cho phân bộ khác, về phần là tổ nào thì đội trưởng không nói. Những người cố chấp truy hỏi nguyên nhân đều bị anh ấy nổi trận lôi đình. Với tính tình của đội trưởng chúng ta, nào còn dám có người lắm miệng chứ”.
Tuy Long Hiểu không biết vụ án được chuyển giao cho ai nhưng Lạc Nghị Sâm có thể khẳng định đó là bên nhóm của Công Tôn Cẩm.
“Tiểu Long, không phải các cậu còn được tra xét một tuần sao, có tìm được manh mối gì không?”
“Bộ cậu muốn mình không được chết cho tử tế sao?!”. Long Hiểu khoa trương mô tả một vài động tác có phần hỉ cảm: “Đội trưởng mà biết mình lén tiết lộ thông tin cho cậu, mình chắc chắn sẽ bị chôn sống đó!”.
Cái tên láu cá này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cùng cậu ta học chung bốn năm chẳng lẽ còn không hiểu? Lạc Nghị Sâm đặt thứ đã được chuẩn bị từ trước lên mặt bàn: “Không cần nhiều lời, đem những gì cậu biết nói cho mình, thẻ vip mát xa đặc biệt ở khách sạn Trương Thế sẽ là của cậu”.
Long Hiểu tặc lưỡi, nước dãi chảy ròng ròng nhìn tấm thẻ vip trên bàn… nhưng chỉ có thể nuốt ngược trở lại: “Không phải mình không muốn giúp cậu mà là tư liệu thu thập được đều đã bị bọn họ đem đi hết, mình thực sự không nhớ rõ bên trong có những gì”.
Lạc Nghị Sâm đem tấm thẻ vip rút lại một nửa, lạnh mặt nhìn: “Mình không tin cậu không thể nhớ nổi một chút nào”.
“Người anh em à, mình thật sự không nhớ… Ai ai ai… Đừng có lấy lại như vậy chứ”
“Nói!”
“Cậu đúng vô nhân tính!”. Long Hiểu căm giận nghiến răng: “Được rồi, coi như mình mệnh yểu vậy. Nội dung bên trong quả thật mình không nhớ kỹ nhưng có một chuyện để lại ấn tượng rất sâu sắc. Thời điểm xảy ra án mạng rất đông người, mình phụ trách lấy khẩu cung của một đôi tình nhân, bọn họ đúng là vô cùng đáng ghét!”.
“Vào chuyện chính!”
Oán giận đôi tiểu tình nhân kia xong, Long Hiểu mới thần thần bí bí lên tiếng: “Bọn họ nói rằng, sau khi ánh sáng kia biến mất có để lại khúc xạ trong giác mạc, dường như trong luồng sáng có một thứ gì đó. Thứ đó qua đi, đèn huỳnh quang trong quầy rượu cũng tức thì sáng lên, bọn họ đều cảm giác mình như đã trông thấy một loài dã thú”.
“Là chủng loại nào?”. Lạc Nghị Sâm nghiêm túc hỏi.
Vốn cứ tưởng cậu ấy sẽ khinh thường phủ định lời mình nói nhưng không ngờ Lạc Nghị Sâm lại nghiêm túc đến vậy. Long Hiểu nhướn mày trừng mắt: “Cậu thật sự tin sao?”.
“Tin hay không không liên quan đến cậu. Nói, là loại dã thú nào?”
Này thật là khó à nha, Long Hiểu cào cào đầu suy nghĩ: “Mình cũng không biết diễn tả thế nào nữa. Có móng vuốt, có cánh, thân hình còn rất dài. Nếu là rắn thì đâu thể có móng vuốt và cánh, còn nếu là chim ưng thì thân mình đâu có dài như vậy. Dù sao việc này cũng rất mơ hồ”.
Thời điểm Gia Lương bị giết, Lạc Nghị Sâm cũng có cảm giác này. Hình dạng lưu lại nơi đáy mắt đó rốt cuộc là cái gì? Cánh, móng vuốt cộng thêm thân hình của rắn… Chết tiệt, không thể hình dung ra được đó là loại sinh vật nào.
Những thứ Long Hiểu biết cũng không nhiều, Lạc Nghị Sâm cũng không cố ép cậu nữa, để lại tấm thẻ vip rồi ra về.
Sau khi chia tay, Lạc Nghị Sâm đang lang thang trên đường không mục đích thì bị tiếng chuông điện thoại làm cho giật mình hoảng sợ. Cứ tưởng là bị đội trưởng bắt thóp, ai dè là số của Long Hiểu, nhịn không được tự giễu cười cười. Phía đầu dây bên kia, Long Hiểu lên tiếng hỏi: “Không được, mình quả thật nhịn không được, cậu mau nói cho mình biết, tại sao lại hỏi chuyện này”.
Tại sao ư? Lạc Nghị Sâm trầm mặc một lát, thấp giọng nói: “Mình gặp phải một vụ, thủ pháp gây án giống hệt với cái chết của Đường Khang Lệ”.
“Thật hay giả vậy?”
“Mình sẽ lôi loại chuyện này ra nói đùa sao? Hơn nữa, mình cũng có mặt tại hiện trường khi xảy ra án mạng nên hiện đang bị mấy người bên tổ phá án kỳ lạ đó nghi ngờ. Vì vậy, bất luận là công hay tư, mình nhất định phải điều tra cho thật rõ”
Bên tai truyền đến tiếng thở dài của Long Hiểu: “Còn một tiểu tiết nữa mình chưa nói, dù sao cậu cũng rất coi trọng chuyện này”.
“Cậu thế nào lại dong dài vậy chứ, mau nói”
Long Hiểu vòng qua đầu phố, đi đến trước cửa một nhà hàng thì dừng lại: “Hồi đó mình thức trắng mấy đêm liền tìm hiểu hồ sơ, cuối cùng cũng phát hiện ra một điểm. Đường Khang Lệ trước khi bị sát hại mấy ngày có cùng người khác gây thù chuốc oán. Con gái cô ấy là giáo viên ở trường mầm non Giai Giai có một hôm cùng đồng nghiệp phát sinh tranh chấp, đối phương không cẩn thận cắt ngang qua mặt cô gái này. Ngày hôm sau, Đường Khang Lệ liền chạy tới nhà trẻ gây nháo loạn, mắng chửi người ta rất khó nghe, còn yêu cầu bên phía nhà trẻ phải đưa ra hình thức xử phạt nghiêm trị nữa”.
“Người đó là ai?”. Lạc Nghị Sâm hỏi.
“Giang Huệ. Mình tra được manh mối cũng không nhiều, chỉ biết cô ấy không có cha nên đã bị Đường Khang Lệ chửi là ‘con hoang’, còn tình huống cụ thể thế nào tự cậu hãy đi thăm dò đi”
Nghe được Lạc Nghị Sâm nói tiếng cám ơn, Long Hiểu bỗng nhiên cảm thấy trong lòng có gì đó bất an, thấp thỏm.
“Nghị Sâm, cậu hãy cẩn thận một chút. Nếu có gì cần giúp đỡ cứ việc gọi cho mình”
Nói cậu ta cẩn thận vậy thôi chứ cái tên tiểu tử kia, nếu không lý giải được mọi thứ thì cho dù có đập đầu vào tường đá cũng không có khả năng dừng lại a. Long Hiểu vừa cúp điện thoại vừa bất đắc dĩ lắc đầu, chợt thấy hai người đàn ông cao lớn đi tới, cậu phút chốc tái mặt: “Có chuyện gì vậy?”.
Bọn họ mặc quần áo rất thông thường, đem cậu dồn sát vào lề, một người lên tiếng hỏi: “Cậu đã nói với Lạc Nghị Sâm những gì?”.
Cậu ngẩn người, sững sờ nhìn bọn họ lấy ra phù hiệu.
Lạc Nghị Sâm tuy không có nhiều bạn nhưng vào lúc cần thiết vẫn có thể tìm được vài người. Lúc này, cậu đang đi đến chỗ một chuyên gia mô phỏng. Sau một hồi miêu tả vô cùng tỉ mỉ, rất nhanh, người đàn ông ít nói tối hôm đó đã xuất hiện trên giấy.
“Cậu tìm anh ta?!”. Người kia kinh ngạc hỏi.
Nghe khẩu khí này tựa hồ như có chút hy vọng, Lạc Nghị Sâm mù mịt cười nói: “Cậu biết người này sao?”.
“Tám mươi phần trăm dân số đều biết đến a”. Bạn cậu tức cười chọc ghẹo: “Đã bao lâu rồi cậu không xem tạp chí và ti vi vậy?”.
Lạc Nghị Sâm châm một điếu thuốc, không lên tiếng. Chẳng lẽ lại nói mình không xem gì ngoài kênh thể thao sao? Có phải là rất xấu hổ hay không?
“Người này chính là Thẩm Thiệu, tổng giám đốc tập đoàn Thẩm thị”
“Anh ta chính là Thẩm Thiệu?”
Điều này sao có thể?! Tối hôm đó Thẩm Thiệu rõ ràng đang ở nhà hàng Ngư Vị a! Ngẫm lại… cũng không phải là không có khả năng. Thời gian bọn họ chấp hành nhiệm vụ là khoảng từ tám rưỡi đến chín giờ, còn khi gặp Thẩm Thiệu ở bến tàu điện ngầm cũng đã quá mười một giờ rồi.
Bỗng nhiên! Lạc Nghị Sâm nhớ tới thời điểm lúc Vương Cường chạy trốn, cậu đã được một người đàn ông áo đen trợ giúp. Có thể nào là Thẩm Thiệu hay không? Lúc ấy anh ta đang quay lưng lại nên cậu không nhìn rõ mặt, chỉ là độc một bộ tây trang màu đen tối mịt. Khi gặp Thẩm Thiệu ở bến tàu điện ngầm, anh ta cũng mặc bộ đồ giống như vậy. Không sai, người đem Vương Cường một cước đạp xuống khẳng định chính là Thẩm Thiệu!
Tưởng đã rõ ràng nhưng Lạc Nghị Sâm vẫn cảm thấy biểu hiện của anh ta lúc ấy giống như đang giấu giếm một động cơ nào đó không muốn để cho người khác biết. Là đối với cậu, hay là với Vương Cường, cậu thật sự không rõ.
Phát hiện Lạc Nghị Sâm đang thất thần, người bạn kia liền thúc giục: “Cậu còn nghe mình nói không vậy?”.
“Cậu cứ tiếp tục đi”
Người kia nhấc ly trà lên nhấp một ngụm, bắt đầu mở miêng thao thao bất tuyệt: “Thẩm Thiệu chính là nhà tư bản điển hình đẹp trai, cao quý, là hình mẫu đàn ông lý tưởng trong mắt phụ nữ đó. Cha anh ta đã từng sáu lần kết hôn, người vợ hiện tại kém ông ấy một tuổi. Thẩm lão gia có mười người con gái, Thẩm Thiệu là con trai thứ bảy trong nhà. Anh ta lên cấp hai liền ra nước ngoài du học, đến khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh mới trở về. Sau khi Thẩm Thiệu về nước khoảng một năm, Thẩm gia có đến năm người chết”.
“Năm người?!”. Lạc Nghị Sâm nhíu mày: “Là những ai? Chết như thế nào?”.
Bạn cậu khó xử nói: “Là cùng chết, sự cố ngoài ý muốn. Trong số đó có một người là con trưởng, cũng chính là tổng giám đốc của tập đoàn Thẩm thị khi đó. Sự việc qua đi, Thẩm gia nhanh chóng đưa Thẩm Thiệu lên làm tổng giám đốc thay thế vị trí kia. Trên đường dưới phố ai ai cũng đồn đại Thẩm Thiệu nhân lúc thần không biết quỷ không hay ra tay giết hại những đối thủ trong gia tộc mình để giành cơ nghiệp. Dĩ nhiên, chuyện này không hề có căn cứ”.
Lạc Nghị Sâm khó nén nghi vấn trong lòng, hỏi: “Cậu thế nào lại biết nhiều chuyện vậy?”.
“Mấy tờ báo lá cải đều đăng kín mít a”
Bỏ qua đi, có lẽ từ giờ cậu cũng nên thường xuyên xem mấy tin tức bát quái như vậy a. Ý nghĩ vừa chuyển, Lạc Nghị Sâm mượn nhờ máy tính của bạn tra xét một chút về sản nghiệp của tập đoàn Thẩm thị, cao ốc Kim Tuệ cũng được liệt kê trong đó. Cậu bắt đầu suy đoán: Muộn như vậy, Thẩm Thiệu còn đến cao ốc Kim Tuệ làm gì?
Suy trước tính sau, cậu rốt cuộc đưa ra một quyết định: phải đi gặp Thẩm Thiệu một lần!